Blog của tình yêu
Nhận diện chàng nói dối

Nhận diện chàng nói dối

Janine Driver, tác giả cuốn “You Can’t Lie to Me” (Anh không dối em được đâu) đưa ra cho bạn vài dấu hiệu chứng tỏ chàng không hề nói thật...

Để luôn là cặp đôi hạnh phúc
Để luôn là cặp đôi hạnh phúc

Để luôn là cặp đôi hạnh phúc

Mọi cặp vợ chồng đều có những lúc trải qua sóng gió. Nhưng bí quyết để cùng nhau đi đến tận cùng của hạnh phúc hôn nhân là gì?...

Để luôn là cặp đôi hạnh phúc
Nói yêu đơn giản mà ngọt ngào

Nói yêu đơn giản mà ngọt ngào

Không phải lúc nào 3 tiếng “em yêu anh”/ “anh yêu em” cũng phát huy hết uy lực của nó, đặc biệt khi hai người đã có thời gian dài bên nhau. Khi ấy, tình yêu cần được thể hiện nhiều hơn bằng hành động....

Nói yêu đơn giản mà ngọt ngào
Đàn ông đâu hết rồi

Đàn ông đâu hết rồi

Tôi và 2 cô bạn thân đều sắp sửa bước qua tuổi 30. Hôm rồi đi cà phê với nhau, một cô than thở: “Thời buổi này, kiếm một người để yêu sao mà khó quá. Không biết đàn ông trốn đâu hết rồi?”...

Đàn ông đâu hết rồi

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012


Tại sao nhiều cô nàng khá cá tính và tài giỏi lại không nhận được sự quan tâm của con trai, trong khi những cô nàng tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt lại khiến các chàng “chao đảo”? Sức hấp dẫn đến từ sự khiêm tốn đấy.

Luôn khiến con trai muốn che chở

Phần lớn các chàng trai đều không quan trọng bạn là ai, bạn làm được những gì, mà bạn phải là người có tính cách thế nào. Không một tên XY nào cần sự che chở từ con gái cả. Chính hắn thích được chủ động yêu thương, chăm sóc người mình yêu. Nên vì đặc điểm này mà cô nàng khiêm tốn sẽ có lợi thế hơn cô nàng tự tin. Những cô gái nói chuyện nhẹ nhàng, không phô trương, có gương mặt hiền lành dễ mến, chỉ có thể là những cô nàng khiêm tốn.

suc-cuon-hut-cua-co-nang-khiem-ton

Bí ẩn

Những người khiêm tốn thường ít khi nói về bản thân mình. Họ luôn cho rằng điều họ làm không thể sánh bằng những người tài giỏi khác. Thế nhưng, chính sự khiêm tốn đó lại tạo nên một nét bí ẩn rất riêng, khiến con trai bị “hút” vào. Hắn luôn muốn biết, cuộc sống của nàng ra sao, sở thích và thế mạnh của nàng là gì. Và khi biết được rồi thì hắn lại càng phục nàng hơn. Vì điều gì giấu kín luôn được mọi người cảm thấy thích thú khi phát hiện, hơn là những điều tự phô trương.

Khiêm tốn nên dễ gần

Khi bạn giỏi, bạn tự hào về điều đó, bạn sẽ rất cô độc. Nhưng nếu bạn có tài thật sự và biết khiêm tốn, hòa nhã với bạn bè, bạn sẽ được mọi người quý mến và ngưỡng mộ thật sự. Điều họ chú ý đến là sự dễ thương của bạn, họ không hề đặt nặng chuyện bạn giỏi đến đâu, có những thành tích nổi bật nào. Với họ, bạn là chính bạn. 

suc-cuon-hut-cua-co-nang-khiem-ton

Việc khiêm tốn sẽ khiến con trai thích tiếp cận với bạn (chàng trai nào cũng “sĩ” cả nên họ không đủ kiên nhẫn với những cô nàng “làm giá” quá mức đâu) và con gái không ghen tị với bạn. Chính sự khiêm tốn đã “hút” được rất nhiều bạn bè và biết đâu được, đang có một Mr.Right quan sát bạn âm thầm?

“Một cô gái thông minh là một cô gái biết làm mình ngốc đi một chút”. Đến bây giờ thì bạn đã hiểu vì sao “những cô gái bình thường nhất lại là những cô gái dễ có người yêu nhất” rồi chứ?

Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước… Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…

Tình yêu…
 
Có những nỗi đau dài như mùa đông của những kẻ cô đơn. Có những nỗi nhớ đậm và sâu như ly cà phê đắng không đường của một buổi chiều muộn.

Có những nỗi buồn lê thê như cơn mưa rả rích cuối tháng Mười gió trôi.
 
Có những người may mắn tìm được một nửa cuộc đời chỉ trong ánh mắt đầu tiên. Có những người cái cầm tay giữa phố đông vẫn chưa một lần biết đến…
  
Có những người mòn mỏi đi tìm kẻ còn lại…
 
Có những người… sợ yêu nên chưa dám gật đầu…
 
Ta vẫn có thói quen đem nỗi buồn của quá khứ để đong đếm cho hạnh phúc của tương lai, mà vội quên mất rằng an yên của hôm nay cũng bao lần phải đánh đổi.

Ta vẫn thường đem nước mắt của ngày hôm qua để tô màu cho những niềm vui của thì hiện tại, mà vô tình không nhớ rằng chẳng có gì là mãi mãi, kể cả nỗi đau.
Một lần chia tay, vạn lần sau em vẫn sợ mình sẽ đau như ngày đó.

Hãy yêu như chưa từng tổn thương 1
 
Đến bao giờ em mới muốn quên đi ngày trước, để sống cho chính mình bây giờ, hả em?
 
Ta vẫn biết, mỗi lần yêu là một lần đau, mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. Nhưng nếu tình yêu chỉ có nụ cười và hạnh phúc, sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta trân trọng từng giây, từng phút được gần nhau đây em? 
 
Em vẫn ngại ngần chọn những yêu thương ngoài kia vì sợ mình lại thêm một lần nhầm lẫn. Mắt em vẫn khép, tim em vẫn đóng. Môi em vẫn buồn và lòng em vẫn hoang mang…
 
Những nỗi sợ vô hình cứ lấn át tâm trí em đi tìm lấy một tình yêu. Bàn tay cô đơn vẫn chối từ một bàn tay dù là trong rét lạnh. Em nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ của một kẻ đánh mất niềm tin. Và yêu trong mơ hồ của một kẻ không còn biết đánh vần hai từ “hạnh phúc”.
 
Cái bóng của ngày xưa cũ vẫn là nỗi ám ảnh khó dứt mỗi lần em được tình yêu gọi tên. Nỗi đau ngày xưa, nỗi buồn ngày xưa, nỗi nhớ ngày xưa… em đừng tự mình quẩn quanh trong một vòng tròn không có lối thoát. 

Hãy yêu như chưa từng tổn thương 2
Em!
 
Em không có lỗi, và tình yêu cũng không hề có lỗi. 
 
Đừng đánh mất hiện tại bằng những thứ đã qua…
 
Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước….
 
Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…
 
Hãy cứ mơ như lần đầu, nhung nhớ như lần đầu… 
 
Hôn như lần đầu và hãy yêu như chưa từng bị tổn thương…
 
Bởi nỗi đau có chăng, cũng chính là phép hoán dụ cho những hạnh phúc phía sau đang đong đầy… 

Ngay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp, tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu…

“Chiếc lọn tóc cuối cùng cũng vào nếp. Tôi quay sang Minh Vũ mỉm cười. Vẫn thế, tôi không hối hận cho những gì mình đã làm và không nhìn lại những gì đã qua đi.”
 
Tôi với Củ Cải – nhỏ bạn thân từ hồi bé tí của tôi – đứng trong góc khuất nhìn ra. Minh Vũ bật cười bởi một mẩu truyện vui nào đó của Như Hà. Tôi im lặng, nhắm mắt bước đi tiếp. Củ Cải cũng im lặng nốt, lầm lũi bước sau tôi. Cho đến khi chúng tôi đã yên vị trong quán Vik quen thuộc, Củ Cải dường như không im lặng được nữa, khẽ hỏi tôi:
 
-Cậu đang đùa mình đúng không, Lam-Ngọc?  
 
_ Củ Cải à! Đừng bắt mình nói đi nói lại hoài điều này nữa có được không? Phải, mình đã chia tay Vũ rồi, và như cậu thấy đấy… Vũ có lẽ đang hẹn hò với Hà… - giọng tôi bỗng trở nên nhỏ dần vào những con chữ cuối cùng trong câu nói. Giống như trái tim cũng bỗng chùng xuống một cách kỳ lạ.
 
Dạo gần đây, lớp tôi, và thậm chí là gần cả trường rộn lên vì cái tin Minh Vũ đang hẹn hò với Như Hà. Dạo đầu, tôi không quan tâm cho lắm. Cho đến khi, như thông lệ hằng năm cô giáo đề ra là cứ hết học kỳ I thì cả lớp đổi chỗ, và Minh Vũ được đổi đến ngồi cạnh Như Hà, tôi mới nhận ra Vũ có những cử chỉ rất quan tâm đến Như Hà. Và hẳn nhiên, cô bạn xinh xắn bấy lâu nay được ngưỡng mộ trong mắt biết bao người cũng đã thích Vũ từ rất lâu. Tính thêm cả lần này, tôi lại càng chắc chắn hơn về cái tin “đang-hot” hiện nay. 
 
_ Tại sao? Hai cậu rất xứng đôi, trước khi quen nhau đã thân với nhau, khi quen nhau lại càng khắn khít, không hề xảy ra bất hòa. Vậy tại sao… - Củ Cải chau mày, đôi mắt lộ rõ sự phản đối kịch liệt.
 
- … - tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói một cách dứt khoát – vì quá thân, quá hiểu nhau nên không thể tiếp tục được nữa. 
 
- Cơ bản là cậu không hiểu gì cả! Cậu chỉ đang cố làm theo ý mình. Cậu có hiểu không? Cậu đã làm tổn thương Vũ rồi đấy! – Củ Cải lớn tiếng, đúng như bản chất thẳng thắn của cậu ấy.
 
- Phải, cơ bản là mình không hiểu, và mình cũng không muốn hiểu. Nhưng có gì để mà hiểu chứ? Mình đã hiểu Vũ quá nhiều rồi, và bây giờ mình thấy đã đến lúc dừng lại, cho tất cả… Củ Cải, cậu là bạn thân suốt bao nhiêu năm của mình, sao cậu lại không hiểu cho mình chứ? – tôi nói như muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước mắt vào trong, không thể để bản thân yếu đuối thêm một lần nào nữa.
 
- Mình… - Củ Cải như hối hận, lúng túng – mình xin lỗi. Vì mình khá là sốc, và mình không ngờ cậu lại giấu mình cho đến tận bây giờ.
 
- Chỉ là vì mình không biết phải nói thế nào…
 
- Cậu… vẫn ổn chứ? 
 
Tôi mỉm cười nhìn xa xôi. Tôi vẫn ổn chứ?! – Tôi thậm chí còn chẳng biết. Lời chia tay, tôi là người nói ra. Ánh mắt lạnh lùng và cái ngoảnh mặt không nhìn lại, là của tôi. Nếu nói không ổn thì người ta chắc chắn sẽ bảo tôi dối gạt, nhưng nếu nói ổn thì… có lẽ lại càng dối mình nhiều hơn…
 
Khi trái tim đã sẵn sàng yêu 1
 
Bước những bước trở về căn nhà trống vắng, trong vô thức, chợt những kỉ niệm ngày xưa ùa về trước mắt tôi. Giống như, kỉ niệm bỗng biến thành không khí, thành Gió, trôi qua, thổi qua… thổi qua đôi mắt trong veo, một giọt nước trong suốt khẽ buông rơi… Nơi đó, Vũ đã từng đứng đợi tôi trong cái giá rét của mùa Đông ùa về, 3 tiếng đồng hồ, Vũ vẫn đứng đó, chỉ để đợi tôi tha thứ mà mở toang cánh cửa, chạy xuống ôm Vũ. 
 
Nơi đó, với đôi gò má nhô cao đầy kiêu hãnh đỏ ửng, Vũ khẽ cài chiếc kẹp nơ màu đỏ lên mái tóc tôi. Nơi đó, mỗi sáng, với chiếc ô bé xíu trong tay, Vũ đã đứng đợi để đưa tôi đến trường vào mỗi ngày. Còn đằng kia, là hình bóng hai đứa ngập ngừng trong buổi hẹn đầu tiên, mặc dù đã chuẩn bị sẵn những gì định nói từ suốt đêm hôm qua. Còn đằng kia nữa, là nơi Vũ khẽ chạm đôi bàn tay đẹp đẽ vào tay tôi, siết nhẹ mà như không bao giờ có thể buông.
 
Cứ thế… cứ thế… tôi cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ chia xa, như cái ngày Vũ khịt khịt mũi bảo rằng không hứa, nhưng Vũ sẽ không bao giờ rời xa tôi, rồi cả 2 sẽ cùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này. Cùng nhau đi cho đến hết cuộc đời này… Con đường đi đến cái đích đó vẫn còn rất xa, mà sao hai chiếc bóng giờ chỉ còn một (?).
 
Đêm như khóc những tiếng rất dài, nghe rõ cả những tiếng nấc. Tôi không ngủ được, trở mình ngồi dậy. Lại lấy quyển nhật ký ra, viết vài dòng…
 
“Mảng màu cũ những ngày đông xa ngái,
 
Cầu vồng về sau một đêm mưa
 
Phố trở mình, khuyết hoa sữa ngày xưa
 
Yêu dấu vỡ òa giữa đêm lặng lẽ…”
 
Khi tôi vừa bước vào cửa lớp cả đám con gái đã ùa vào bao vây tôi với hàng tá câu hỏi khác nhau, nhưng cốt chỉ để nhắm vào một mục đích chính. Tôi khẽ chau mày, tuy đã quen với cái kiểu như thế này, nhưng vẫn không sao chấp nhận cho được, vẫn thấy khó chịu vô cùng. 
 
- Lam Ngọc! Sao cậu không trả lời? Có phải cậu đã chia tay với Minh Vũ rồi không? Và bây giờ Minh Vũ đang quen với Nhược Hà phải không? Hãy cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng! – một cô bạn trong Hội báo chí của trường lớn tiếng nhất trong đám con gái, như quát tháo ép tôi phải nói.
 
Không chịu đựng được nữa, tôi đã định hét lên nếu như… không có người con trai cao lớn đứng sau tôi, che mắt tôi lại, và lên tiếng bằng chất giọng lạnh lùng quen thuộc:
 
- Tránh ra!
 
Đám con gái run lên rồi bỏ chạy tán loạn về lớp, tiếng bước chân như vẫn còn văng vẳng đâu đây bên tai tôi. Với đôi bàn tay to lớn mà đẹp đẽ và chất giọng lạnh lùng mà dứt khoát, dù không nhìn thấy, nhưng cũng đủ để tôi biết người con trai đứng sau tôi là ai, Là Minh Vũ. Hai chữ “Minh-Vũ” bật ra khỏi miệng tôi, bỗng thấy tim chệch đi một nhịp và đôi mắt như muốn đỏ hoe.
 
Chỉ khi vừa khẽ nói hai chữ “Minh-Vũ”, Vũ đã buông tay ra rồi bước về chỗ ngồi của mình, cũng nói lời nào, cũng chẳng nhìn tôi một lần. Cứ thế, Vũ gục xuống bàn như thói quen thường ngày của cậu ấy, không ai biết được Vũ có ngủ thật hay không. Còn tôi, chôn chân một chỗ đến khi Củ Cải đến vỗ vai tôi, tôi mới giật mình quay trở về chỗ ngồi của mình. Chính giây phút đó, tôi chợt nhận ra, mình đã mãi mãi mất đi Vũ…
 
***
 
Minh Vũ là một chàng trai tốt, học Toán giỏi nhất nhì Thành phố, lại là một cầu thủ xuất sắc trong đội bóng rổ của trường nên việc được nhiều con gái theo đuổi cũng không phải là việc là gì kỳ lạ. Nhưng Vũ rất lạnh lùng, lại ít nói, thường chỉ cười đùa với những cậu bạn thân thiết nên không ít bạn nữ bị tổn thương rất nhiều vì Vũ. Ngược lại với Vũ, tôi là một cô gái trầm lặng nhưng rất thân thiện, giỏi Văn chứ Toán thì cứ mãi bước lùi, không thích chơi thể thao cho lắm, nên cái việc được nhiều cậu bạn thích chỉ là một con số vô cùng nhỏ. 
Tôi yêu những khoảnh khắc ngồi một mình ở băng ghế đá đặt dưới bóng cây phượng trong trường, trên tay là quyển sách và hai bên tai vang lên những giai điệu quen thuộc. 
 
Và tôi yêu cả những chiều mùa Đông đạp xe qua các ngõ nhỏ, hít lấy hít để cái khí lành lạnh mà thật trong lành. Có lẽ tôi sẽ mãi như thế, làm những gì mình thích, mình yêu mà không bận tâm tới những thị phi. Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng được đơn giản như vậy. Ngay lần đầu tiên nói chuyện với Vũ, nghe thấy tiếng tim đập lệch một nhịp, tôi hiểu rằng trái tim mình rồi sẽ chịu tổn thương nhiều biết bao nhiêu…
 
***  
 
Tôi được bố đèo ra Vik bởi cái hẹn của Củ Cải mặc cho tôi đã từ chối đến lần thứ n. Vì hiện tại này đây, tôi chỉ muốn ở một mình mà đạp xe đi loanh quanh đâu đó. Không ngờ hai đứa đang ngồi nói chuyện, thì Như Hà với Minh Vũ cũng vô tình đến. Vũ và Hà đang nói với nhau những mẩu chuyện vui nào đó, trên môi Vũ là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong chiều mưa. Nhưng khi trông thấy tôi, nụ cười trên môi Vũ đã vụt tắt đi, sau đó là ánh mắt lảng tránh. Khác với Vũ, Hà vui vẻ đến bắt chuyện với tôi và Củ Cải. Rồi chẳng biết có phải vì cố tình hay vì điều gì, Hà cứ nằng nặc đòi Củ Cải đèo ra Shop bán chiếc kẹp màu trắng cài trên tóc Củ Cải. Và vậy là, Củ Cải đèo Hà đi. Chỉ còn tôi và Vũ ở lại, Vũ được Hà giao cho nhiệm vụ “cao-cả” là đèo tôi về(!).
 
Như thế, Vũ đành đèo tôi về trên chiếc xe đạp màu xanh quen thuộc của Vũ. Qua mấy con ngõ nhỏ để ra phố lớn, gió thổi lất phất như níu kéo bước chân của một ai đó, níu kéo dĩ vãng ngày cũ, níu kéo một mối tình đã vỡ. Những con ngõ, con phố cứ vào mùa Đông lại có cảm giác trở về ngày xưa, cũ kĩ, im ắng, trầm lặng nhưng thanh bình, yên ả rất nhiều. Phút chốc trong đôi mắt tôi, từng kỉ niệm, từng sợi yêu thương như thắt tim lại… thắt tim lại… Cuối cùng, thắt thành nỗi đau ào ạt vào tim. Tất cả khi đã đến giới hạn, bỗng vỡ òa như giọt nước mắt đêm Đông…
 
 Chiều hôm đó là một ngày cuối Đông, khi mọi người chuẩn bị ra về ngôi nhà ấm áp thương yêu của mình, để chào đón một năm mới Tết đến, thì tôi phát hiện bánh xe của mình bị ai đó đâm thủng. Vậy là trong cơn mưa lất phất ngày Xuân, tôi đành ngậm ngùi dắt xe đi sửa. Bất ngờ, một chàng trai cao to đến cạnh bên rồi cầm ô đưa cho tôi, chỉ vỏn vẹn:
 
- Cầm đi! Để Vũ dắt! 
 
Rồi chẳng kịp để tôi nói bất cứ lời nào, Vũ cứ thế dắt chiếc xe đạp của tôi đi, sau khi đã nhét trọn cán ô vào tay tôi. Cứ thế, tôi cầm chiếc ô trong suốt, che cho cả Vũ, cùng Vũ đi qua hết mấy con đường để đến tiệm sửa xe. Khi đó, dường như trước mắt tôi chẳng còn là Minh Vũ lạnh lùng và vô tình làm tổn thương biết bao cô gái, mà chỉ đơn giản là một Vũ dịu dàng, trầm lặng như bao chàng trai khác. 
 
Sau lần đó, tạm giữ kín chuyện hôm đó vào trong lòng, tôi và Vũ chẳng nói lời nào với nhau nữa.  Cho đến khi, tôi vô tình đến Green Coffee và bắt gặp Vũ đang là ông chủ của quán và cũng là bồi bàn kiêm DJ của quán. 
 
Từ ngày hôm đó, tôi thường một mình đến Green Coffee hơn, gọi thức uống từ đầu đến cuối quyển Menu, và không quên đem theo chiếc máy ảnh bố vừa tặng tôi sinh nhật vừa rồi, nhưng không cho Vũ biết. Cứ thế, mỗi khi trông thấy một hành động be bé mà buồn cười nào đó của Vũ, tôi thường “lén” chụp lại, đem về nhà tự rửa ra rồi ghi đằng sau đó những điều gì đấy tôi vừa phát hiện ra, treo khắp căn phòng “bí mật”. Dần dà, tôi tìm đến Horoscope, tìm đến Ma Kết – cung hoàng đạo của Vũ – và ghi lên những tấm ảnh nhỏ những điều về Ma Kết (mà đã qua một cuộc so sánh, đối chiếu với tính cách của Vũ do tôi thực hiện). Chính những lúc đó, tôi chợt nhận ra, dường như con tim mình đã có dấu hiệu đập lỗi nhịp.
 
Khi trái tim đã sẵn sàng yêu 2
 
Ngày tôi chọn đến thức uống cuối cùng trong quyển Menu có in hình tháp Eiffel của quán cũng là lúc tôi quyết định cho Vũ biết đến sự góp mặt của tôi. Nhưng không ngờ, thức uống mà “bồi-bàn- Minh Vũ” đem ra lại là một thức uống vô cùng lạ mắt, tôi chưa bao giờ thấy, nhưng trông rất đẹp mắt. Điểu làm tôi ngạc nhiên hơn cả, là Vũ đã biết trước được việc tôi đến đây thường xuyên, và cả việc tôi thường chụp ảnh Vũ, nên Vũ đã tự tay làm cho tôi thức uống đặc biệt của riêng Vũ.
 
- Được bao nhiêu tấm là tính tiền bấy nhiêu đấy nhé! 
 
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và cả gương mặt nghiêm túc đến buồn cười của Vũ vào ngày hôm đó luôn hằn rõ trong tâm trí tôi. Như nỗi đau, âm ỉ mãi trong tim.
 
Con ngõ nhỏ có cây me già thấp thoáng bay trong gió hiện ra trước mắt tôi. Vũ hiểu ý tôi, dừng xe lại. Tôi bước xuống xe, quay gót đi vào, không quên gượng cười chào tạm biệt Vũ. Nhưng đi được một quãng, tôi quay gót nhìn lại. Bóng Vũ in thành vệt dài trên con đường rợp nắng, mái tóc đen bay bay trong gió. Bỗng, tôi nhớ đến những câu thơ của Nguyễn Phong Việt:
 
“Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết. 
 
Trí nhớ trong ta từ đó có một người! 
 
Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời. 
 
Một tiếng cười mà âm vang trời rộng. 
 
Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi. 
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi. 
 
Có thể gặp hay không một thiên thần? 
 
Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên. 
 
Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn. 
 
Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt. 
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được. 
 
Những ngày nắng sẽ hong khô. 
 
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...”
 
Tôi nhẹ xoay nắm đấm cánh cửa màu trắng, trên cánh cửa vẫn còn treo tấm bảng gỗ tôi tự làm với dòng chữ rùng rợn: “The room of the ghost (*)”. Và thật, nếu ai không biết mà bước vào, với cái không gian tối đen cùng những ánh đèn đỏ thì ít nhất chắc cũng phải hét toáng lên đến nứt nhà. Nhưng cũng may là từ đó đến giờ chưa có ai dám thừa lúc tôi không có ở nhà mà “lẻn” vào căn phòng này.
 
Bên trong căn phòng là một màu đỏ rùng rợn với mùi thuốc rửa ảnh. Biết bao tháng qua không vào lại nơi đây, tôi cứ ngỡ đây chẳng còn là nơi của mình nữa.  Mọi thứ bỗng đâm ra xa lạ, ngoại trừ những tấm ảnh tôi treo phía trên dây và những lọ trắng đựng các cuộn phim ở bên trong. Tôi nhìn một lượt, rồi cúi người nhặt những tờ giấy rơi vãi khắp sàn nhà lên. Trên những tờ giấy đó, là những nốt nhạc, những câu từ trong một bài hát đang viết dở dang. Tôi cắn môi, cố gắng mạnh mẽ khi biết tim lại nhói đau âm ỉ. 
 
Bằng một sự dũng cảm lớn lao hơn, tôi bước vào căn phòng nằm sâu bên trong căn phòng này. Do lối kiến trúc khá đặc biệt của một kiến trúc sư là bố tôi, nên trong căn phòng này, lại có thêm một căn phòng khác dẫn ra ban công. Bên trong là những bức ảnh treo khắp phòng, những cây bút chì, những tờ giấy có nốt nhạc, những cái chai lọ, những cái cây. Phút chốc, không kiềm được lòng mình, tôi khuỵa xuống nền nhà, không may va vào chiếc bàn gỗ bên cạnh. Hàng loạt những viên sỏi rơi xuống như thác nước. nhấn chìm tôi trong những mảnh kí ức mờ ảo. 
 
Tôi vẫn còn nhớ, những tấm ảnh được treo cẩn thận trên đó là món quà tôi tặng Vũ trong dịp sinh nhật của Vũ. Một phần trong đó là những tấm ảnh tôi lén chụp Vũ ở Green Coffee từ những ngày còn là bạn của nhau, còn phần còn lại là những tấm ảnh chụp lại những khoảnh khắc rất buồn cười của Vũ. Sau mỗi tấm ảnh, là những lời yêu thương, những hứa hẹn và những lời chúc.
 
 Tôi vẫn còn nhớ, những cây bút chì và những tờ giấy đầy nốt nhạc đó là do những hôm tôi thì lo rửa ảnh, còn Vũ thì sáng tác bài hát để tham dự cuộc thi gì đấy. 
 
Tôi vẫn còn nhớ, những cái lọ đặt trên bàn là do tôi đề xuất sau khi xem MV bài hát “Nhớ rất nhớ” của Bảo Thy và Dương Triệu Vũ. Trong những cái lọ đó, tôi và Vũ nhét những nỗi buồn vào bên trong, dự định một ngày đến Cửa Lò thả chúng trôi đi. Tôi vẫn còn nhớ, những cái cây đặt ở bệ ban công là do tôi cùng Vũ trồng từ khi chúng chỉ mới là một chồi non. Còn những viên sỏi, là do tôi và Vũ đã nhặt được trên suốt những con đường trong suốt thời gian quen nhau, dự định sẽ ghép lại thành hình trái tim rồi dán lại vào ngày kỉ niệm tròn 2 năm cả 2 quen nhau.
 
Vẫn còn rất nhiều dự định, rất nhiều những điều hứa hẹn mà giờ đây, chỉ còn là những thứ dở dang, có lẽ mãi mãi cũng chẳng hoàn thành được. Giống như mối tình giữa tôi và Vũ, có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều nụ cười ngọt ngào, nhưng tất cả mãi mãi chỉ còn là quá khứ đã qua.
 
Tôi chống tay đứng dậy, thầm nhủ phải mạnh mẽ, kiên cường lên, phải đối diện với những thứ đã qua, mỉm cười vì ít nhất trong cuộc đời mình cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ đầy kỉ niệm. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải can đảm đem những thứ này cất đi, cất sâu vào một góc nào đó, và quan trọng hơn hết là cất giữ tình cảm với Vũ mãi sâu trong tim. 
 
***
Thành phố hiện ra trong mắt tôi khi tôi mở rèm cửa nhìn ra ban công là một Nora đẹp đến mức nghẹt thở. Tôi vẫn luôn yêu nó, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang hòa trọn vẹn vào nó. Không âu lo, cũng không muộn phiền. Gió khẽ lùa vào tim, tôi đưa tay ra chạm nhẹ vào không khí, thấy mình như đang bay lơ lửng cũng muôn vàn những đám mây trên cao.
 
Vào một sớm ban mai, hãy thức dậy thật sớm và đón ánh bình minh, tôi chắc rằng mọi vết thương trong tim bạn có thể sẽ được xoa dịu đi phần nào đó. Hay ít nhất, bạn sẽ thấy lòng nhẹ lại, mọi muộn phiền có cũng như không!
***
 
- Củ Cải à! Cậu đừng đùa mình nữa… Không phải, không phải đâu, đúng không? Nói mình nghe đi - tôi lắc đầu nguầy nguậy, không tin được những gì mình vừa nghe.
 
- Không! Ngọc à! Nghe mình nói đi – Củ Cải đỏ hoe mắt ôm bờ vai tôi, nỗi đau hiện rất rõ trong đôi mắt của câu ấy – là thật đấy! Mình không đùa cậu đâu… 
 
Củ Cải bắt đầu khóc thành tiếng, nước mắt rơi ướt vai áo tôi, làm tôi không kìm lòng được cũng nghẹn ngào theo. 
 
- Đi đi Ngọc! Nếu không cậu sẽ hối hận đấy…
 
Chẳng kịp để Củ Cải nói hết câu, tôi đã ào chạy ra ngoài.
 
Cơn mưa phùn mùa Đông cùng từng đợt gió lạnh ùa vào tim tôi, cảm giác thấy lạnh đến từng tế bào trên sống mũi, không thể thở được. Rồi tôi khóc, nước mắt hòa vào từng giọt nước mưa bé li ti…
 
Khi trái tim đã sẵn sàng yêu 3
 
Quá khứ với những nụ cười, những kỉ niệm, những sẻ chia bỗng chốc hóa cả thành những nỗi đau, những giọt nước mắt, và những hờn dỗi. Những lầm lỗi của Vũ, những lần Vũ dành trọn thời gian cho bạn bè và âm nhạc mà quên bẵng đi tôi, những lần Vũ sai nhưng vẫn cứ cho là mình đúng, những lần Vũ nổi giận vô cớ, và vô số những lần khác… Nhưng tôi có thể bỏ qua tất cả, vì tình cảm trong tôi với Vũ quá lớn, và hơn hết là vì tôi hiểu Vũ, hiểu Vũ là một chàng trai như thế nào sau biết bao hôm tìm hiểu về Ma Kết, sau biết bao lần Vũ từ đằng sau tựa đầu vào vai tôi đầy mỏi mệt, sau biết bao lần Vũ ngủ thiếp đi trên bàn học. Như thế, tôi nghĩ, cùng với tình cảm to lớn của mình và sự thấu hiểu, chấp nhận cả khuyết lẫn ưu của Vũ đã ĐỦ để cả 2 chúng tôi bước đi cùng nhau mãi về sau này. 
 
Cho đến khi… người mẹ đã bỏ tôi lúc tôi còn bé tí tẹo trở về, giành nuôi tôi với bố, mặc cho bà đã có một đứa con với người đàn ông khác. Tôi giận, tôi hận bà từ ngày tôi biết nỗi khổ một mình nuôi con của bố, nhưng tôi vẫn không làm sao vô tình từ chối bà được. Chính những giây phút đó, tôi mệt mỏi, tôi muốn trốn chạy đến một nơi nào đó, và tôi đã tìm đến Vũ, để tìm một bờ vai, một cái nắm tay siết chặt. Nhưng không, Vũ chỉ im lặng ngồi nghe rồi lạnh lùng chào tôi rồi ra về. 
 
Mãi sau đó, Vũ không liên lạc với tôi, chỉ ậm ừ khi tôi hỏi điều gì đó trong lớp. Dần dà, khoảng cách giữa cả 2 ngày càng xa, như hai trái tim nằm ở hai vòng trái đất vậy. Lần 1, lần 2, lần n,… tôi im lặng, tôi nghĩ có lẽ Vũ đã có chuyện gì đó không thể nói. Nhưng, mọi thứ luôn có giới hạn của nó. Giới hạn của tôi ở đâu tôi không biết, nhưng vào cái ngày đầu tiên bắt đầu mùa Đông, tôi chợt nhận ra mình chẳng còn gì để níu kéo nữa, tôi muốn rời xa Vũ, muốn cho mình một lối thoát nhẹ nhàng. Và vậy là, tôi tìm đến Vũ nói lời chia tay…
 
Giờ đây chợt hiểu, hóa ra là chưa từng quên nên từng mảng kí ức vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí…, hóa ra là chưa từng hết yêu nên vẫn cảm thấy đau đến nghẹn lời…
 
“Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay...
 
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác...
 
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt...
 
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát...
 
dù đau đến xanh xao…
 
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”
 
Tôi dừng lại trước sân bay. Băng qua biết bao con đường trên chiếc xe nhỏ, gió thổi thốc vào, cuốn đi những giọt nước mắt và hong khô đi chúng một cách nhanh chóng, như một cơ hội để tôi kịp suy nghĩ lại mọi điều. Củ Cải bảo, Như Hà cố ý để tôi và Vũ đi cùng nhau, còn Hà thì có cơ hội để nói rõ sự thật mà bấy lâu nay tôi không biết. 
 
Vũ yêu tôi, luôn luôn như thế. Nhưng từ ngày Vũ phát hiện mình có vấn đề ở tay sau lần cứu tôi, Vũ đã nghĩ ra mọi cách để làm tổn thương tôi, làm tôi mệt mỏi mà rời xa Vũ. Đơn giản vì Vũ không hề muốn tôi đau khổ, không hề muốn tôi bên cạnh một người không có tương lai. Suốt bao nhiêu ngày qua, Vũ phải một mình gánh chịu nỗi đau, lại phải tỏ ra lạnh lùng với tôi. Và hiện tại này đây, Vũ phải qua nước ngoài để chữa trị mà thật ra, không ai có thể biết được tay Vũ có thể hồi phục như ban đầu hay không. Dường như nỗi đau mà Vũ phải gánh chịu, suốt đời này tôi cũng không hiểu được.
 
Tôi loạng choạng đi vào sân bay, chân dường như chẳng còn vững được. Tôi biết mình cần phải nói một điều gì đấy, như một lời hứa hẹn về sự chờ đợi, để Vũ vững lòng mà chữa trị cho tốt. Tôi biết Củ Cải và Như Hà đều muốn tôi và Vũ được trở lại như ngày xưa, và mãi mãi hạnh phúc. Tôi biết như thế, tôi hiểu như thế, nhưng trong rất nhiều lần ngồi bó gối nhìn bầu trời Đêm, và tự vẽ ra ngày quay trở lại bên cạnh Vũ, tôi cũng không sao vẽ được hoàn chỉnh cái ngày đó được. Giống như có những thứ đã qua đi rồi, thì không thể quay trở lại được vậy. Khi đó ta chỉ có thể bắt đầu những thứ khác, trân trọng những thứ ở hiện tại, và quên đi những thứ trong quá khứ. 
 
Đôi khi, không phải cứ bắt đầu lại sẽ là tốt. Và đôi khi, tôi nghĩ, tình bạn là một khởi đầu mới, tốt đẹp hơn cho một mối quan hệ khác. Như chờ đợi, một ngày… khi mà trái tim đã sẵn sàng yêu. 

Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Nếu một ngày anh phản bội em…
Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?
Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…
Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…
Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”…
Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không…
Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn…
Nếu một ngày, anh phản bội em…
Em sẽ không cần những lời giải thích qua loa nặng nề trách nhiệm… Em cũng sẽ không cần những lời xin lỗi dù muộn màng nhưng cay đắng đó của anh…
Em sẽ không khóc vì buồn đau… Em chỉ khóc vì những người em xem là thân yêu, lại là người làm em đau xót nhất…
Em sẽ không khóc vì để mất niềm tin… Em chỉ khóc vì hình như, em đã vung vãi niềm tin của mình, cho một người hoàn toàn không xứng đáng…
Nếu một ngày anh phản bội em 1
Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em…
Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…
Vì em đã không gồng mình lên để giữ anh là của riêng em… Vì em dù lòng đắng đến đâu, cũng đã trả anh về cho người dường như, là tình yêu của anh đích thực.
Còn anh…
Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại của một kẻ thua cuộc bị tình yêu lãng quên… 
Đừng day dứt vì trót lừa dối em như thế…
Anh hãy quên đi những gì mình đã có với nhau… Và có thể đừng lưu vào tâm trí mình hình ảnh của cô gái đang mang trong mình nỗi đau phản bội?
Em không than trách anh, cũng không đủ sức để oán hận anh. Em chỉ trách mình sinh ra không phải là người anh yêu thương nhất… mà chỉ là người giữ hộ tình yêu cho kẻ khác mà thôi…
Chỉ mong anh, đừng đưa cô ấy đến những nơi mình đã từng qua… 
Đừng nói với người ta những gì anh bảo là dành cho riêng em duy nhất… 
Đừng nắm tay, đừng ôm, đừng hôn như cách anh yêu em, hình như cũng có chút gì là… đã thật.
Và đừng làm tổn thương cô ấy, như đã làm đau em…
Nếu thực sự có ngày, giữa hai đứa mình có thêm một người thứ ba…
Thì có lẽ em sẽ cần được dạy dỗ lại cách để yêu thương một người… vì trót quên mất cách yêu!

Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo.

Trò xếp hình…
 
Duy – Lam Anh
 
Duy chưa từng nghĩ anh sẽ thôi hết yêu Lam Anh. Đó là một tình yêu hoàn hảo, hoàn hảo đến mức kể cả người trong cuộc cũng ngỡ mình được sinh ra để là định mệnh của đời nhau. Họ cứ như nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích giữa đời thực, lạc hoài trong mê cung hạnh phúc. Hai người đến với nhau nhẹ nhàng và bình yên như những vệt nắng cuối chiều, bình lặng như đủ xoa dịu lòng nhau. 
 
Đó sẽ là một câu chuyện không vết xước nếu nó chỉ có những thứ vừa phải, một tình yêu vừa phải, những sóng gió vừa phải, để nhân vật chính cũng có vừa phải cố gắng để bước tiếp đến trang cuối cùng. Vấn đề là mọi thứ đều xảy ra quá hoàn chỉnh. Cái gì “quá” cũng không tốt - kinh nghiệm sâu sắc nhất mà Duy nhận ra khi chẳng biết vô tình hay cố ý anh đánh rơi mất một nửa cứ như là hoàn hảo của mình. 
 
Khi chẳng có khó khăn hẳn nhiên chúng ta cũng không cần cố gắng tìm cách vượt qua. Họ trôi qua hằng ngày một cách dễ dàng quá đỗi, đến khi mọi yêu thương trở thành thói quen thường nhật, đó không còn là tình yêu nữa. Mọi thứ như cuốn phim nhàm chán mà diễn viên cũng chẳng buồn đóng tiếp. Lam Anh có người con trai khác.  Người thứ ba xuất hiện như một diễn biến hiển nhiên phải có.
 
Đến khi Duy nhận ra vấn đề của họ là gì thì đã quá muộn. Anh đau đớn buông tay Lam Anh một cách bất lực, anh không làm được gì ngoài chúc cô hạnh phúc, họ không phải mảnh ghép vừa vặn của nhau. 
 
Nhi – Đăng
 
Nhi là một cô gái ngũ sắc: có trắng tinh khôi,có đỏ mạnh mẽ, có an nhiên của nắng vàng, có lạc quan của biển và cỏ xanh tràn đầy năng lượng. Cô thổi những gam màu của chính mình vào từng mẫu truyện, cô thích thú khi được tô vẽ bức tranh của  mình bằng ngôn ngữ, bằng chữ viết. Nhưng Đăng lại khó lòng thấu hiểu hết niềm hạnh phúc của cô. Anh chỉ quan tâm đến cô, đến bản thân, đến nhịp sống hằng ngày của hai người. 
 
Nhi là người của những chuyến đi, cô khát khao khám phá thế giới, khám phá từng ngóc ngách nội tâm của con người. Cô viết lại những gì cô cảm nhận, những gì cô trông thấy, trải qua. Sau mỗi chuyến đi, cô háo hức gửi đến anh những cảm xúc chân thật. Còn anh chỉ quan tâm cô đã đi đâu, đã gặp những ai. Anh không thích cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới, anh luôn muốn cô ở thật gần, chỉ cần có anh là đủ. 
 
Những mảnh ghép tình yêu 1
 
Yêu anh, Nhi cố dung hòa mọi thứ, cô kéo niềm đam mê của mình sang một góc, lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc không được sẻ chia. Thế nhưng với Đăng, như thế vẫn chưa đủ. Anh kiểm soát cô nhiều hơn, những cuộc cải vã cũng dần dày hơn. Nhi mệt mỏi với những yêu thương không được gắn kết với sự thấu hiểu, cảm thông. Cô thấy anh xa cô nhiều quá, không phải xa ở khoảng cách địa lý, mà xa ở lòng, xa ở những thương yêu thật khác với ngày đầu, xa khi đang ở thật gần nhau...
 
Nhi và Đăng rẽ về hai ngã, tuy chân chần chừng tiếc nuối khoảng khắc hạnh phúc ngày cũ, nhưng cả hai đều hiểu: nên bước về con đường rộng mở phía trước hơn là đối diện nhau mà ở giữa lại là khoảng trống quá lớn. Họ tiếp tục tìm kiếm một nửa vừa khít với mình.
 
Khôi – Bảo Như
 
Họ đến với nhau bằng cơn say nắng giữa một chiều tháng tám. Tình cảm trong veo nhưng những tia nắng cuối đông. Tình yêu của họ rất giản dị, không ồn ào, không phô trương. Mọi người vẫn luôn đinh ninh rằng không có gì làm hỏng được thứ keo vô hình gắn kết giữa hai con người ấy. 
 
Bảo Như trúng tuyển vào trường đại học lớn ở thành phố Hồ Chí Minh. Khôi ở lại vùng đất nơi cả hai ghi dấu mọi cung bậc yêu thương, họ bắt đầu yêu xa.
 
Năm đầu tiên mọi thứ vẫn êm đềm, đi đúng quỹ đạo của nó. Bảo Như thường xuyên đi đi về  về, cô không ngại vất vả, cô chỉ thấy mình cần cố gắng hơn những người khác.
 
Năm thứ hai nhà Bảo Như bắt đầu khó khăn, những chuyến đi giảm dần để tiết kiệm chi phí. Khôi hiểu, anh không trách cô, anh tin thời gian và khoảng cách không đủ sức mạnh kéo hai người đi quá xa. 
 
Năm thứ ba Bảo Như đi làm thêm để lấy kinh nghiệm và trang trải cuộc sống. Những môn chuyên ngành, những bài thuyết trình, kiểm tra chiếm hết thời gian. Sau hàng chục giờ trên giảng đường và làm việc, cô về nhà với cơ thể mệt nhoài. Nhịp sống hàng ngày không cho phép cô thực hiện những việc khác, không để cô  làm những nhiệm vụ yêu thương như nhắn một tin chúc ngủ ngon hay hỏi thăm sức khỏe. Hai năm sống ở thành phố rộng lớn nhưng những chuyến đi về, những khoảng thời gian rãnh rỗi không hề tồn tại đã khiến Bảo Như chẳng có được mối quan hệ nào khác ngoài những người bạn xã giao trên lớp.
 
Những mảnh ghép tình yêu 2
 
Cô đơn giữa thành phố tám triệu dân, cô mệt mỏi khi phải gồng mình sống hằng ngày. Khôi biết cô rất bận rộn, nhưng những tin nhắn không được hồi âm, những cuộc chờ đợi không có kết quả dần làm Khôi chán nản. Nỗi buồn và những khoảng lặng dần xen giữa những yêu thương ban đầu. 
 
Họ yêu nhau, họ hiểu nỗi cô đơn, hiểu sự lặng im trong từng lời nói của nhau thế nhưng họ bất lực. Tình yêu của họ đi đến kết cục cả hai đều biết trước. Họ là mảnh ghép vừa khớp? Một phần thôi ! 
 
Những mảnh rời rạc tìm kiếm nhau...
 
- Lam Anh, Bảo Như ! Hai bạn chung tổ, khảo sát tìm dẫn chứng thực tế cho bài tiểu luận nhá!
 
Lam Anh và Bảo Như chung lớp, chung nhóm nhưng chỉ nói chuyện khi liên quan đến học tập hay làm việc nhóm. Với Bảo Như, Lam Anh cũng chỉ là “ bạn xã giao trong học tập” cho đến khi nhóm trưởng phân công cả hai làm chung một phần trong bài tiểu luận. Ngoài trên lớp, họ còn đến thư viện đọc thêm sách, về nhà chuẩn bị cùng nhau, thân lúc nào không hay. Bảo Như có bạn thân, là Lam Anh. Lam Anh biết Bảo Như phải làm thêm rất vất vả mà lương lại không cao nên giới thiệu bạn vào làm quản lí kiêm pha chế cho tiệm cà phê của gia đình. Bảo Như có thêm thu nhập, thời gian lại giãn ra nhiều, cuộc sống bắt đầu dễ thở hơn.
 
***
 
Xe bus chầm chậm lăn bánh. Ở bến khách lên không nhiều, Nhi chọn một chỗ ngồi ở gần cuối. Đeo tai nghe, Nhi bân quơ nhìn ra dòng người hối hả ngoài kia rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy thì xe đã khá đông. Nhi kiểm tra vội ba lô, không có gì bất thường. Bên cạnh thì xuất hiện một anh chàng khá điển trai. Có vẻ biết Nhi thức giấc, anh đột nhiên quay sang:
 
- Em cũng nghe nhạc của Adele à? – anh nhìn xuống điên thoại của Nhi đang chạy đến bài someone like you.
 
- À dạ! em là fan của Adele.
 
- Anh cũng vậy ! – anh nở một nụ cười không thể tươi hơn, Nhi hơi ngây người, trông anh lúc cười rất tuyệt.
 
- Anh tên Duy, em ra ngoại thành à ?
 
- Dạ, em cũng hay ra ngoài thay đổi không khí. Anh đi  chơi à ?  À em tên Nhi.
 
- Không, tự nhiên anh muốn lên buýt đi đâu đó... Anh không cũng biết đi đâu nữa... – mắt anh thoáng buồn.
 
- Em đến trại mồ côi, sau đó đi dạo một lát, nếu không ngại anh có thể đi cùng em.
...
Duy cùng Nhi đến trại trẻ mồ côi. Nhi đem rất nhiều bánh kẹo và sữa cho bọn trẻ. Một lần theo trường đến tặng quà, Nhi đã nhanh chóng thân với những đứa trẻ nơi đây. Từ nhỏ Nhi đã sống trong một gia đình không mấy trọn vẹn, thế nên cô hiểu một phần nào đó sự thiếu thốn tình cảm của chúng. Mỗi hai tuần Nhi đến một lần, bọn trẻ đều yêu mến cô:
 
- Chị Nhi! Anh này là bạn trai chị hả?
 
- Chị Nhi ! Anh đó đẹp trai quá!
 
Những mảnh ghép tình yêu 3
 
Mấy đứa nhóc nhao nhao khi thấy Duy làm Nhi hơi ngại. Trước đây Đăng chưa từng theo Nhi đến đây. Anh chỉ dặn dò cô đủ điều trước khi đi, ít khi cô thấy anh hỏi về bọn trẻ. 
 
- Em xin lỗi ! Bình thường em chỉ đi một mình. Lần đầu tiên em dẫn bạn đi cùng.
 
- Không sao ! Chúng rất dễ thương !  - anh lại cười, nụ cười có thể làm ấm lòng bất kì ai được nhìn thấy.
 
- Chào các em ! Anh là Duy. Anh là bạn chị Nhi. Hôm nay cửa hàng gần nhà anh đóng cửa, lần sau đến anh sẽ mang thật nhiều kẹo cho các em có chịu không ?
 
- Dạ chịu ! – cả đám đồng thanh.
 
Duy chơi cùng chúng rất vui. Lần đầu gặp nhưng bọn trẻ thân với anh rất nhanh. Hôm đó anh cười rất nhiều!
 
***
 
Công việc ở tiệm cà phê không quá nặng nhọc, những lúc vắng khách Bảo Như còn có thể ôn bài. Mọi thứ đều diễn biến khá tốt ngoại trừ việc cô cứ tiếc hoài mối tình cũ : “Giá như lúc đó kiên trì hơn!”
 
- Cô chủ nhỏ! Cho tôi một capuchino. – Một giọng nói trầm ấm làm Như giật mình khi đang chú tâm vào đống bài tập.
 
- Dạ! xin lỗi quý khách! Có ngay ạ – Như luống cuống trả lời mà vẫn chưa nhìn mặt khách.
 
- Ủa! Là anh hả? Làm em hết cả hồn. Gặp khách khó tính là bị la rồi.
 
- Cô chủ mau pha cà phê đi! 
 
Đăng đi đến ngồi ở một góc, gần chỗ pha chế và ngay cạnh cửa sổ có hàng hoa bi lấm tấm. Anh là khách quen của quán vì thích capuchino ở đây cùng không gian nhẹ nhàng ấm cúng.
 
- Của anh đây. Em chỉ là quản lí thôi! Không phải cô chủ.
 
- Vậy là anh nhầm hả? Đang không có khách, em ngồi nói chuyện với anh chút được không?
 
Như bị thu hút  bởi cách nói chuyện từ tốn khá nhẹ nhàng của Đăng. Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn, đôi khi chỉ ngồi một mình hàng giờ nhấm nháp tách cà phê thơm lừng, đôi khi đi cùng bạn bè nhưng luôn là góc gần cửa sổ, nơi nhìn thấy Như rõ nhất.
 
***
 
- Đang là mùa mưa, đi buýt phải đi bộ một đoạn dài nữa, cực lắm! Hay mai mình đi xe máy đi, anh qua đón em. - Duy nhìn màn mưa xối xả bên ngoài khung kính, tay vẫn khoáy ly mocha vừa được phục vụ mang ra
- Dạ được ạ! Thế thì tốt quá! –Nhi cười tít mắt.
 
- Nhi này! Em có thấy anh nhàm chán không?
 
- Sao anh lại hỏi vậy? – Nhi giương đôi mắt to tròn nhìn Duy khó hiểu.
 
- Anh không có gì đặc biệt. Anh cũng phải những người khó khăn nỗ lực để thành công. Mọi thứ đến với anh quá hoàn hảo, anh không phải gồng mình cố gắng quá nhiều, mọi thứ đến với anh quá dễ dàng. Anh thấy mình rất vô vị.
 
- Trên đời này không có gì là hoàn hảo cả. Nếu thế giới này hoàn hảo, con người chỉ là tồn tại thôi, không phải là sống. Giống như những đứa trẻ ở mái ấm, chúng đều rất thông minh, giỏi giang, nhưng chúng lại thiếu mất thứ đơn giản nhất mà ai cũng có. Anh có một gia đình tốt, một công việc tốt, một  tình yêu không khó khăn, đó là niềm hạnh phúc chứ không phải hoàn hảo.
 
Khi anh đem niềm hạnh phúc đó san sẻ cho mọi người, khi anh dạy bọn trẻ học bài, khi anh giúp em trồng hoa trên khu vườn, đó mới là lúc yêu thương của anh trọn vẹn, cuộc sống của anh hoàn chỉnh không vết nứt. Hoàn hảo suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói lý tưởng. Anh thấy nhàm chán đơn giản là vì anh sống quá cũ kĩ. Bên ngoài còn nhiều điều chờ anh chạm đến lắm, anh thử đi, rồi anh sẽ thấy những thứ không hoàn hảo lại vô cùng thú vị.
 
Sau lần vô tình gặp trên xe buýt rồi đến trại trẻ mồ côi, mỗi tuần họ đều hẹn nhau đến đó để tặng quà và chơi với các em nhỏ. Duy đôi khi còn giúp sửa lại vừa hoa, dạy các em chơi cầu lông, bóng đá,  tìm thêm việc để các em làm thêm có tiền chi trả một số khoảng hoặc mua sắm thêm đồ dùng cá nhân.
 
Mỗi khi nhìn Duy mồ hôi nhễ nhại vẫn cười rạng rỡ, Nhi đều cảm thấy rất ấm áp, cứ như có một người thật sự bước vào thế giới của cô. Còn Duy lại thấy bên Nhi rất bình an nhưng không hề nhàm chán. Những mẫu truyện cô viết, những lần nhận được nhuận bút cô lại tíu tít suốt ngày, những việc nhỏ nhặt nhưng chu đáo cô làm cho bọn trẻ, nó như cơn gió thổi mát lòng Duy, vỗ về từng giây phút anh bên cạnh cô. Bỗng anh thấy thế giới không hoàn hảo ngoài kia có quá nhiều điều mới mẻ đợi anh khám phá. Và tất nhiên người khám phá cùng với anh chắc chắn sẽ là Nhi…
 
***
 
Đăng đến tiệm cà phê nhiều hơn đồng nghĩa với việc Bảo Như cũng dần thân thiết với người khách nghiện capuchino. Năm cuối với vô số bài tập, kiểm tra cũng như luận văn, Như buộc phải nghỉ việc của tiệm cà phê để tập trung học tập. Đăng giúp cô khá nhiều, anh tìm được cho cô một công việc làm tại nhà lại liên quan đến ngành học. Như vừa không gặp khó khăn, vừa có thêm kiến thức chuyển bị cho luận văn tốt nghiệp vào cuối năm. 
 
Đôi lúc vì mệt mỏi cô hơi nản lòng, nhưng rồi chính sự quan tâm chăm sóc của Đăng giúp cô vực dậy. Cô tìm thấy ở anh sự  yêu thương không điều kiện. Một tình yêu tuyệt đối không phải chỉ là niềm tin không được thể hiện như trước kia. 
 
Bảo Như tốt nghiệp một cách thuận lợi. Đăng vững tâm với một tình yêu vừa phải, không quá phiêu lưu, không quá nhiều thay đổi nhưng cũng không lặp lại như thói quen. Bảo Như là chốn bình yên Đăng cảm thấy an toàn, còn Đăng có đủ đầy tình cảm mà Như ao ước. Tất nhiên là vẫn xuất hiện những mâu thuẫn nhưng mà đôi khi sự sai lệch ít nhất cũng là một dạng của xứng đôi. Họ bên nhau, nồng ấm và dịu êm đúng cách họ tìm đến nhau. 
 
Có lẽ thần tình yêu rất thích chơi trò xếp hình. Người để những mảnh ghép rãi rác khắp nơi. Một bộ xếp hình, có những mảnh hoàn toàn không gắn kết được, có những mảnh chỉ khớp một phần, và dĩ nhiên có những mảnh vừa khít không khoảng trống. Bản thân chúng ta là những mảnh ghép đơn lẽ, có những người ta tưởng chừng đó là một nửa mình đang tìm kiếm nhưng lại  không phải. Không cần hối tiếc! Việc chúng ta cần làm chỉ là rời mảnh ghép đó để tìm một mẫu thích hợp hơn. 
 
Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo. Hãy tìm người thích hợp nhất, đừng tìm người hoàn hảo nhất, vì bạn biết đấy cả điều bạn đòi hỏi, bạn cũng chẳng làm được cơ mà! 
 
Duy, Nhi, Đăng, Bảo Như đến cuối cũng tìm được một nửa còn  thiếu. Thế còn Lam Anh và Khôi? Giống như chúng ta…Đến một lúc nào đó họ cũng sẽ tìm thấy mảnh ghép cho riêng mình…
 
Chúng ta tìm nhau, tìm những mảnh ghép. Để tình yêu tròn đầy, khẽ nép vào yêu thương!

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012


Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay là bộ tổng hợp những câu nói dành cho tình yêu khi nó đã mãi mãi lìa xa.
Tình yêu trong tớ vẫn còn, nhưng niềm tin thì đã vỡ vụn.
Niềm tin vỡ rồi
Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay?
Hãy luôn là người tự quyết định. Dù quyết định đó sau này là đúng hay sai thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn và quan trọng hơn nữa, khi bạn tự quyết định được cuộc sống và tình yêu của mình, tức là bạn đang biết mình muốn và cần gì, bạn sẽ không bao giờ phải sống trong hai chữ: “Giá như…”
“Hãy yêu thương say đắm nồng nhiệt, có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc đời này”.
“Cảm ơn những vấp ngã năm xưa vì nhờ nó mà tôi lớn lên”.
Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi.
“Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu”.
Nếu muốn vui một phút: hãy trả thù. Nếu muốn yên vui một đời: hãy tha thứ!
Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu ko thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.
Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay. – Khuyết danh
Những người có trái tim tan nát là những người ở gần với Chúa trời nhất.
Đôi lúc, sự mất đi của một người khiến thế giới dường như trống vắng hơn ~ Lamartine
Khi tình yêu ra đi, đừng cúi đầu trong nỗi tuyệt vọng; hãy ngẩng lên và ngước nhìn trời cao để thấy được nơi mà trái tim của bạn đang được chữa lành
Cách tốt nhất để hàn vỡ những vết thương trong tim là thời gian và những người bạn.
The best way to mend a broken heart is time and girlfriends. ~Gwyneth Paltrow
I don’t know why they call it heartbreak. It feels like every other part of my body is broken too. ~Missy Altijd
Chia tay là một phép lành từ chúa trời. Đó là cách để bạn nhận ra rằng Chúa đã cứu bạn từ sai lầm của Người.
Trong tình yêu, một cộng một bằng tất cả và hai trừ một bằng không. ~Mignon McLaughlin, The Second Neurotic’s Notebook, 1966
Tình yêu giống như một chiếc cốc, thà để nó vỡ còn hơn làm bạn đau vì cố gắng ghép những mảnh vỡ lại với nhau. ~ Khuyết Danh.
Tình yêu như một trò chơi ghép hình. Khi bạn đang yêu, tất cả những mảnh ghép vào đúng vị trí của nó, nhưng khi mọi thứ đổ vỡ, phải mất khá lâu để bạn có thể xếp những mảnh ghép ấy lại.
Maybe part of loving is learning to let go. ~From the television show The Wonder Years
I prithee send me back my heart,
Since I cannot have thine;
For if from yours you will not part,
Why, then, shouldst thou have mine?
~John Suckling
As soon as forever is through, I’ll be over you. ~Toto
Hãy để những giọt nước mắt rơi và làm dịu đi vết thương trong lòng bạn ~Eileen Mayhew
It’s so curious: one can resist tears and ‘behave’ very well in the hardest hours of grief. But then someone makes you a friendly sign behind a window, or one notices that a flower that was in bud only yesterday has suddenly blossomed, or a letter slips from a drawer… and everything collapses. ~Colette
Tim là thứ duy nhất có thể hoạt động cả khi đã tan vỡ. ~T.E. Kalem
Sometimes I wish I were a little kid again, skinned knees are easier to fix than broken hearts. ~Author Unknown
God can heal a broken heart, but He has to have all the pieces. ~Author Unknown
What is the opposite of two? A lonely me, a lonely you. ~Richard Wilbur
Nỗi buồn rồi sẽ trôi đi theo dòng thời gian ~Jean de La Fontaine
If we must part forever,
Give me but one kind word to think upon,
And please myself with, while my heart’s breaking.
~Thomas Otway
Have you ever been hurt and the place tries to heal a bit, and you just pull the scar off of it over and over again. ~Rosa Parks
With what a deep devotedness of woe
I wept thy absence – o’er and o’er again
Thinking of thee, still thee, till thought grew pain,
And memory, like a drop that, night and day,
Falls cold and ceaseless, wore my heart away!
~Thomas Moore
Where you used to be, there is a hole in the world, which I find myself constantly walking around in the daytime, and falling in at night. I miss you like hell. ~Edna St. Vincent Millay
We must embrace pain and burn it as fuel for our journey. ~Kenji Miyazawa
If you’re going through hell, keep going. ~Winston Churchill
You can clutch the past so tightly to your chest that it leaves your arms too full to embrace the present. ~Jan Glidewell
There are things that we don’t want to happen but have to accept, things we don’t want to know but have to learn, and people we can’t live without but have to let go. ~Author Unknown
Pain is inevitable. Suffering is optional. ~M. Kathleen Casey
I expanded with the joy of your love and presence but now that you’re gone I just feel bloated. ~Carrie Latet
The robbed that smiles, steals something from the thief. ~William Shakespeare, Othello
Turn your wounds into wisdom. ~Oprah Winfrey
Don’t cry when the sun is gone, because the tears won’t let you see the stars. ~Violeta Parra
The turning point in the process of growing up is when you discover the core of strength within you that survives all hurt. ~Max Lerner, The Unfinished Country, 1950
“The horror of that moment,” the King went on, “I shall never, never forget!” “You will, though,” the Queen said, “if you don’t make a memorandum of it. ~Lewis Carroll, Through the Looking Glass, 1872
There is something beautiful about all scars of whatever nature. A scar means the hurt is over, the wound is closed and healed, done with. ~Harry Crews
Man performs and engenders so much more than he can or should have to bear. That’s how he finds that he can bear anything. ~William Faulkner
Sadness flies on the wings of the morning and out of the heart of darkness comes the light. ~Jean Giraudoux
It is foolish to tear one’s hair in grief, as though sorrow would be made less by baldness. ~Cicero
The flame of love is now just a cold loneliness. ~Uniek Swain
Rock bottom is good solid ground, and a dead end street is just a place to turn around. ~Buddy Buie and J.R. Cobb, “Rock Bottom”
Jealousy is simply and clearly the fear that you do not have value. Jealousy scans for evidence to prove the point – that others will be preferred and rewarded more than you. There is only one alternative – self-value. If you cannot love yourself, you will not believe that you are loved. You will always think it’s a mistake or luck. Take your eyes off others and turn the scanner within. Find the seeds of your jealousy, clear the old voices and experiences. Put all the energy into building your personal and emotional security. Then you will be the one others envy, and you can remember the pain and reach out to them. ~Jennifer James
Mishaps are like knives, that either serve us or cut us, as we grasp them by the blade or the handle. ~James Russell Lowell, “Cambridge Thirty Years Ago,” Literary Essays
“Old times” never come back and I suppose it’s just as well. What comes back is a new morning every day in the year, and that’s better. ~George E. Woodberry
When one door closes another door opens; but we so often look so long and so regretfully upon the closed door, that we do not see the ones which open for us. ~Alexander Graham Bell
I thought when love for you died, I should die.
It’s dead. Alone, most strangely, I live on.
~Rupert Brooke
I hate the day, because it lendeth light
To see all things, but not my love to see.
~Edmund Spenser
Count the garden by the flowers, never by the leaves that fall. Count your life with smiles and not the tears that roll. ~Author Unknown
Earth has no sorrow that Heaven cannot heal. ~Author Unknown
My love-lies-bleeding. ~Thomas Campbell
Ask me why I keep on loving you when it’s clear that you don’t feel the same way for me… the problem is that as much as I can’t force you to love me, I can’t force myself to stop loving you. ~Author Unknown
I never knew until that moment how bad it could hurt to lose something you never really had. ~From the television show The Wonder Years
Nothing takes the taste out of peanut butter quite like unrequited love. ~Charlie Brown
Let no one who loves be unhappy… even love unreturned has its rainbow. ~James Matthew Barrie
When you are sorrowful look again in your heart, and you shall see that in truth you are weeping for that which has been your delight. ~Kahlil Gibran
Heaven knows we need never be ashamed of our tears, for they are rain upon the blinding dust of earth, overlying our hard hearts. ~Charles Dickens, Great Expectations, 1860
The soul would have no rainbow had the eyes no tears. ~John Vance Cheney
Heavy hearts, like heavy clouds in the sky, are best relieved by the letting of a little water. ~Antoine Rivarol
To weep is to make less the depth of grief. ~William Shakespeare, King Henry the Sixth
It is some relief to weep; grief is satisfied and carried off by tears. ~Ovid
Tears are the safety valve of the heart when too much pressure is laid on it. ~Albert Smith
What soap is for the body, tears are for the soul. ~Jewish Proverb
The cure for anything is salt water – sweat, tears, or the sea. ~Isak Dinesen
It is such a secret place, the land of tears. ~Antoine de Saint-Exupery, The Little Prince
While grief is fresh, every attempt to divert only irritates. You must wait till it be digested, and then amusement will dissipate the remains of it. ~Samuel Johnson
I believe there are more urgent and honorable occupations than the incomparable waste of time we call suffering. ~Colette
The beauty of the world has two edges, one of laughter, one of anguish, cutting the heart asunder. ~Virginia Woolf, A Room of One’s Own, 1929
Doing what’s right is no guarantee against misfortune. ~William McFee
A new wound makes all the old ones ache again. ~Mignon McLaughlin, The Neurotic’s Notebook, 1960
Problems are only opportunities with thorns on them. ~Hugh Miller, Snow on the Wind
That was rough…. Thing to do now is try and forget it…. I guess I don’t quite mean that. It’s not a thing you can forget. Maybe not even a thing you want to forget…. Life’s like that sometimes… Now and then for no good reason a man can figure out, life will just haul off and knock him flat, slam him agin’ the ground so hard it seems like all his insides is busted. But it’s not all like that. A lot of it’s mighty fine, and you can’t afford to waste the good part frettin’ about the bad. That makes it all bad…. Sure, I know – sayin’ it’s one thing and feelin’ it’s another. But I’ll tell you a trick that’s sometimes a big help. When you start lookin’ around for something good to take the place of the bad, as a general rule you can find it. ~From the movie Old Yeller
God brings men into deep waters, not to drown them, but to cleanse them. ~John Aughey
In jealousy there is more self-love than love. ~François, Duc de La Rochefoucauld, Maxims, 1665
A show of envy is an insult to oneself. ~Yevgeny Alexandrovich Yevtushenko
No man is rich enough to buy back his past. ~Oscar Wilde
No yesterdays are ever wasted for those who give themselves to today. ~Brendan Francis
Được tạo bởi Blogger.